Cái gọi là “pháp-nạn”: Những nỗi đau mãi mãi của Huế (THQN)

Cái gọi là Pháp-nạn???

Những nỗi đau mãi mãi của Huế.

Miền Trung, từ Quảng-trị cho đến hết Quảng-tín. Chúng tôi mỗi lần ngang qua, lòng chỉ muốn nhắm mắt ngủ quên rồi qua luôn, không muốn ghé miền đất của chết-chóc, miền đất như bị nguyền-rủa từ thời hồng-hoang nào đó. Miền đất của quỷ dữ hoành-hành.

Nhưng Huế dường như có ma-lực hấp-dẫn khủng-khiếp. Khiến chúng tôi không năm nào mà không ghé thăm Huế . Ở lại Huế lấy vài ngày. HUẾ CỦA THƠ, HUẾ CỦA MỘNG, CỦA MƠ. HUẾ THẬT ÊM-ĐỀM.

Tôi “ghét”, tôi “hận” Huế nhiều lắm. Huế đã chứng-kiến, và cũng là khởi-điểm cho những cuộc trầm-luân của dân-tộc tôi cho đến ngày hôm nay. Nhưng Huế cũng là nạn-nhân của bao nghiệp-chướng và nhân-quả. BIẾN-CỐ TẾT MẬU-THÂN. Một hậu-quả mà người dân Huế không bao giờ quên. Những tên đao-phủ của Huế đến giờ ra công, ra sức để trốn-chạy khỏi bóng tối của địa-ngục đang chờ đón chúng. Những Nguyễn-Đắc-Xuân, những anh em Hoàng-Phủ và những đồ-tể khác nữa.

Những ác-tăng – (mà Thích-Trí-Quang là đại-diện số 1) – còn đang sống, hoặc đã chết. Là những chứng-cứ rõ-ràng và đầy-đủ nhất mà Huế phải gánh-nhận những hậu-quả không thể thoái-thác trước lịch-sử. ĐAU-ĐỚN QUÁ, HUẾ CỦA TÔI ƠI !

Đầu cầu Tràng-tiền – bờ Nam sông Hương, ngay tại ngã tư Hùng vương và Lê-Lợi, một cái tháp mới được lên trên nền cũ của văn-phòng đài Phát-thanh Huế.

Đức Phật Thích-Ca đã từng dạy :

Ta là Phật đã thành. Chúng-sinh là Phật sẽ thành.

Hoặc :

Này chúng-sinh các ngươi hãy tự thắp đuốc lấy mà đi. Có nghĩa là Đức Phật không hề ban sự giác-ngộ, hoặc giải-thoát cho bất-kỳ ai cả. Không hề ban ân, bố đức cho bất cứ chúng-sinh nào.

Chỉ với lời dạy này, chúng ta hẳn phải thấy nực cười thay cái tháp với tấm bia phong thánh đó của Huế.

Xưa kia, thời quân-chủ chuyên-chế, nhà vua là biểu-tượng thiên-tử, tức con Trời. Vì là con Trời nên có quyền phong Thần cho những ai có công với dân, với nước bằng hình-thức sắc-phong Phúc-Thần, từ trung-đẳng đến thượng đẳng mà thôi.

Nay, với tấm bia kỳ-quái này, chúng ta sẽ không hiểu nổi cái gọi là giáo-hội Thừa-thiên này lấy danh-nghĩa gì, và phụng vào ai, vào nghĩa-lý gì mà lập nên vậy ? Không phụng vào ai, vào nghĩa-lý gì. Ắt hẳn những tay chân trong cái giáo-hội ấy có thể là một thứ gì thật kỳ-quái lắm vậy.

Trong giáo-lý, kinh, sách của Phật-giáo, không ai có thể thấy bất cứ điều nào, lời nào, kêu gọi người theo Phật-giáo phải tử vì đạo cả.

Nay, những nạn-nhân được nêu tên trong bia, hẳn có mấy ai thực-sự chết vì đạo ? Vả, đã biết đạo là cái gì chưa để mà chết ? Hoặc chỉ vì thấy đông mà đi, bởi bản-tính hiếu-kỳ vốn cố-hữu của con người ? Hoặc là đi cho vui ?

Xuất-kỳ bất-ý, một quả lưu-đạn MK3, thuộc loại được dùng trong huấn-luyện, tức là loại không có mảnh bị nổ tung, và người ta sợ-hãi tháo-chạy, nên xô-đẩy và dẫm-đạp lên nhau mà chết một số. Chẳng may cho họ mà thôi. Sau này mọi bí-mật của những biến-cố trong năm 1963 dần-dần ló rạng. Người ta mới được biết là thủ-phạm chính là CIA.

Giản-dị chỉ có thế. Nay bỗng nhiên được một đám người có chút giáo-quyền, phẩm-trật của cái gọi là giáo-hội Thừa-thiên phong cho họ – những nạn-nhân của một âm-mưu đen-tối và thô-bỉ lên tới chức THÁNH. Chức này trong Phật-giáo có bao giờ chưa nhỉ ? Nay giáo-hội này muốn phá luật, phá lệ chăng ? Quả là xấc-láo, hỗn-sược, ngông-cuồng và xuẩn-động với dư-luận trong và ngoài nước vậy ! Hay-ho gì, cái thứ tiếm-phạm cẩu-thả như thế !

Việc gì, sự gì cũng thế. Đều phải lấy CHÂN, THỰC, THÀNH-TÍN làm gốc-rễ của mọi sự, mọi điều mới có giá-trị, mới nên được. Nếu không có một trong những điều nêu trên rồi cũng phải tan-vỡ, biến-mất mà thôi. Âu cũng không đáng làm trò-cười cho thiên-hạ vậy !

Chỉ có truyện Tề-Thiên ngụy-tạo ra mới có cái trò Phật-tổ Như-lai sắc-phong cho Tam-Tạng và đám đệ-tử làm Phật, làm La-hán mà thôi. Dẫu sao Tây-du ký vẫn chỉ là một thiên ký tào-lao cho vui, cho đám bình-dân tán hươu, tán vượn mà thôi. Không hề có chút giá-trị văn-học, nghệ-thuật bác-học nào cả.

Chỉ nhìn vào cái tháp với tấm bia quái-đản đó, chúng ta có thể hiểu-thấu được cái dã-tâm của những người có chân trong cái gọi là giáo-hội Thừa-thiên vậy !

Chùa Thiên-mụ – Huế.

Chiếc xe chở HT. Thích-Quảng-Đức bị đưa đi thiêu hồi năm 1963 được lưu-giữ tại chùa Thiên-mụ. Giáo-hội Phật-giáo quốc-doanh của Huế muốn lấy nó để hạ-nhục VNCH. Cũng là để tâng-bốc, kiếm điểm với cộng-sản.

Chùa nhìn từ trong ra ngoài.

Là con dân một nước, bất cứ ai là một người có giáo-dục đều phải lấy quốc-gia làm tối-thượng. Mọi quyền-lợi của bè-phái, hội, đảng hoặc các tôn-giáo cũng đều phải coi là thứ-yếu.

Các giáo-hội của các tôn-giáo thì lấy sự truyền đạo làm chính. Lấy THIỆN mà khắc-chế ÁC. Nhưng cổ, kim cũng có nhiều đám trong giới tăng-lữ của những giáo-hội ấy, họ lại muốn nhân cái đám tín-đồ làm hậu-thuẫn để phô-trương uy-thế của riêng mình, làm cầu thang vinh-hiển cho cá-nhân, cho bè-phái của họ. Hoàn-toàn làm mất giá-trị cho việc xuyển-dương đạo mầu.

Những người đó, xứng-đáng được thế-nhân ban cho hai chữ ÁC-TĂNG là đúng lắm thay !

Còn gì ác hơn, khi cùng hùa với nhau để bức-tử một người khờ-khạo, ngờ-nghệch nhưng ham-hố danh-vị rỗng-tuếch (?) Còn gì ác hơn khi cấu-kết với nhau để “hy-sinh” một người bằng cách hết sức man-rợ : Thiêu sống. Còn gì ác hơn, khi âm-mưu với nhau để chích thuốc một người, vì e-rằng ông ta không đủ dũng-khí để thi-hành âm-mưu đen tối của bè-lũ. E-rằng ông ta sẽ bất-ngờ phản-tỉnh mà không ưng-thuận, khứng-chịu khi tấm màn đến hồi cần phải hạ.

Lạnh-lùng, bình-thản đến băng-giá cũng không bằng. Phải là sự lạnh-lùng, bình-thản của đồ-tể lành nghề mới có thể thản-nhiên mà tưới xăng lên thân-thể nạn-nhân. Rồi đứng từ xa châm lửa ĐỐTCHẾT ông ấy.

Quá tàn-bạo, nhẫn-tâm của một loài không tim và không óc.

Ngược lại, chúng ta cứ chấp-nhận giả-thiết cho rằng, hòa-thượng T.Q. Đức hoàn-toàn tự-nguyện chịu thiêu vì tranh-đấu cho tự-do tín-ngưỡng, vì Phật-giáo bị đàn-áp.

Vậy chúng ta hãy bình-tâm để tìm-hiểu giả-thiết này có thể đứng vững được ? Có thể tin được ?

Trong đạo Phật rất đề cao và khuyến-khích tất cả những ai là Phật-tử cho đến giới tăng-lữ đều cố-gắng lấy TỪ-BI và HỶ-XẢ làm phương-châm sống cũng như cư-xử với tha-nhân trong xã-hội.

Theo nhà Phật khi nói TỪ-BI và HỶ-XẢ thì người đó ắt phải có HÙNG và LỰC RẤT MẠNH-MẼ. Vì không có hùng và lực thì không sao có được từ-bi và hỷ-xả.

Đại Từ, Đại bi, Đại hỷ và Đại xả là bốn điều tiên-quyết được dùng để xóa-tan đi những thái độ, hành-động sai lầm, tội-lỗi.

Cũng theo nhà Phật, nhờ vào những đức-tính cao-quý đó mà không bao giờ chấp-nhận những tinh-thần băng-hoại, tiêu-cực yếm-thế. Có nghĩa là không bao giờ chấp-nhận sự tự-sát, còn gọi là tự-vẫn hay tự-tử. Ở đây là tự thiêu. Đó là những thái-độ, hành-động sai-lầm vậy. Vì chỉ có những bậc hùng, lực mới dấn-thân được đến bến bờ giác-ngộ mà thôi. Trong nước biển có vị duy-nhất là vị mặn. Trong Pháp của ta có vị duy-nhất là vị giải-thoát. Đó là lời dạy của Đức Phật.

Với tinh-thần đó, chúng ta hãy thử tìm hiểu ý-nghĩa sự « tự thiêu » của HT. T. Q. Đức có giá-trị những gì ?

Trước hết, với tinh-thần hùng, lực, từ, bi, hỷ và xả của nhà Phật thì « tự-thiêu » đã là một điều không thể chấp-nhận được rồi.

Vậy, chúng ta thử tìm-hiểu qua những khía-cạnh khác, hầu có thể đạt được một đáp-số khả-dĩ nào đó chăng.

Trở lại nguyên-nhân gây ra cái gọi là « Pháp-nạn ». Là do chính-quyền tỉnh Thừa-thiên không cho treo cờ Phật-giáo (?), bởi các chùa ở Huế chỉ treo cờ Phật-giáo mà quên (?) không treo Quốc-kỳ VNCH. Từ đó gây ra mâu-thuẫn mạnh-mẽ (một cách cố-ý của lãnh-đạo giáo-hội Phật-giáo tại Thừa-thiên).

Căng-thẳng giữa hàng giáo-phẩm với Chánh-phủ được cố-gắng đẩy mạnh đến mức tưởng không thể hòa-giải và hòa-hợp được. Mặc dầu Chánh-phủ đã mở cuộc họp giữa Ủy-ban Liên-bộ (Chánh-phủ) và Ủy-ban Liên-phái Bảo-vệ Phật-giáo. Để thương-thảo, cuối-cùng đạt được thỏa-thuận là các nhà thờ cũng như các chùa-chiền chỉ được treo Giáo-kỳ bằng ¾ so với Quốc-kỳ mà thôi.

Tưởng với kết-luận như thế sẽ được các ông tu-sĩ của Ủy-ban Liên-phái Bảo-vệ Phật-giáo phải thấu-hiểu rằng : Quốc-gia là tối-thượng !

Xuất-kỳ bất-ý, một đoàn tăng, ni kéo rốc đến ngã tư Lê-Văn-Duyệt và Phan-Đình-Phùng làm một màn trình-diễn tiền vô khoáng hậu : TỰ THIÊU !

Tại sao các ông kéo đến đây ? Tại sao không tự thiêu tại một nơi nào khác ? Thiếu gì chỗ rất dễ gây tiếng vang với dư-luận thế-giới ? Đây mới là cái thâm-hiểm đến độ quỷ-quyệt của bọn tăng, ni này.

Vào những năm bắt đầu chiến-tranh Quốc – Cộng, Căm-bốt là lãnh-thổ an-toàn tuyệt-đối cho việt-cộng một khi chúng xua quân qua đánh phá dân-chúng thôn-làng bên Việt-nam. Đánh thua thì chúng rút qua biên-giới nước bạn … còn quay lại chọc quê lính mình nữa. Mình đành chịu, đâu dám làm gì hơn. Sihanouk đã ngấm-ngầm ủng-hộ và tiếp-tay cho việt-cộng theo lệnh Trung-cộng rồi.

Vì thế, bọn tăng, ni này chọn chỗ ngã tư đó là đắc-địa lắm vậy. Bởi ngay tại đó, là chình-ình cái tòa đại-sứ của Căm-bốt … thế thôi.

Trong chiến-tranh, một khi cuộc chiến bắt đầu nổ ra, thì một trong hai bên sẽ ra tuyên-bố. Nếu không lịch-sử gọi đó là cuộc chiến không tuyên-bố. Tức là đánh lén. Đánh lén tức là HÈN. Người có đảm-lược, có hùng, có lực có nên HÈN chăng ? Có nên đánh lén ai đó chăng. Nhất là trong khi đó cuộc hội-đàm đang có chiều-hướng phát-triển tốt-đẹp. Sự tự thiêu lúc đó đúng là một đòn giáng chí-tử xuống, để phá-tan hòa-bình giữa Chánh-phủ và Ủy-ban Liên-phái Bảo-vệ Phật-giáo. Thật là bỉ-ổi !

Đến đây không còn đáng gọi là tranh-đấu vì cái gọi là “pháp-nạn”, vì công-lý, công-bằng hay nhân-danh tốt-đẹp nào đó được nữa. Hơn hết thẩy, đó là sự phá-hoại đầy ác-độc của một bọn người nhân-danh tôn-giáo để hủy-diệt một Chánh-phủ hợp-hiến và hợp-pháp của một quốc-gia. Thương thay ! Quốc-gia đó lại là Việt-nam Cộng-hòa của chúng ta.

Nội danh-xưng : Ủy-ban Liên-phái Bảo-vệ Phật-giáo là chúng ta thấy cả một sự kỳ-quặc rồi. Phật-giáo nào bị tại-họa, tai-ương, tai-nạn gì mà phải cần có cả một Ủy-ban để bảo-vệ ? Mỉa-mai và khôi-hài hết sức !

Chúng tôi, một nhúm người nhỏ-bé vốn-dĩ vô danh, cộng với sự thiển-cận, kém-cỏi cố-hữu xin phép được mượn diễn-đàn này để thổ-lộ, để phơi-bày tâm-phúc từ mấy chục năm trời nay. Nếu quý độc-giả có hảo-ý chỉ-giáo cho những gì khiếm-khuyết hoặc thô-lậu. Nhóm THÂN-HỮU QUỐC-NỘI chúng tôi lấy làm cảm-tạ vô biên.

Van Toan
TM – Toàn-thể Thân-Hữu Quốc-Nội.

This entry was posted in 2.Một thời để nhớ, Nền Đệ I Cộng Hoà, THQN. Bookmark the permalink.

2 Responses to Cái gọi là “pháp-nạn”: Những nỗi đau mãi mãi của Huế (THQN)

  1. Cùi-bắp. says:

    Xin gửi bài này để làm sáng tỏ thêm những hoài nghi về vụ tự thiêu của ông HT Thích Quảng Đức.

    Hòa Thượng Thích Quảng Đức tự thiêu hay BỊ thiêu ?
    Ngoc Nhi Nguyen(facebook) – Nhi biết ngay khi đem vụ HT Thích Quảng Đức ra so sánh với vụ phiến quân khủng bố ISIS thiêu chết viên phi công trẻ người Jordan , là sẽ có người nhảy nhỏm lên là HT Thích Quảng Đức tự thiêu chứ không phải bị thiêu . Nhưng những người đó đã từng tìm hiểu nghiên cứu hết các tài liệu liên quan để đặt lại câu hỏi chưa ?

    Xin hãy xem xét các sự thật sau và tự suy ngẫm .

    1- Có ai TỰ thiêu mà phải nhờ người khác mua xăng giùm , pha chế xăng giùm , đổ xăng lên đầu mình trong khi mình ngồi im , rồi bật lửa đốt giùm cho mình ?
    Ở VN đã có mấy vụ tự thiêu . đều là họ tự đi mua xăng , tự tẩm xăng , tự bật lửa đốt , vậy mới là TỰ thiêu chứ ?

    Ngoài ra còn nhiều điểm quan trọng khác :

    2- HT Thích Quảng Đức tu thiền , sống rất thanh đạm , không xem TV , không đọc báo , nhưng vô phúc là trong chùa của HT lại có VC nằm vùng giả sư nằm đầy . Trong đó có Thích Trí Quang là đảng viên CS , Nguyễn Công Hoan cũng là VC nằm vùng .
    Bọn chúng giựt dây Phật tử , tổ chức biểu tình chống chế độ ông Diệm . Rêu rao là ông Diệm đàn áp Phật giáo . Đàn áp gì khi mà ông Diệm 5 lần 7 lượt chính thức họp mặt với các vị chức sắc trong Giáo hội Phật giáo , mà mỗi lần họp đều có báo chí và đài truyền hình đến thu hình thu thanh trình chiếu rộng rãi ? Đàn áp gì khi phái đoàn Liên Hiệp Quốc đến kiểm tra không tìm thấy chứng cứ nào là đàn áp ?
    Bọn này ngày đêm rỉ tai HT Thích Quảng Đức , Ngài không xem TV không đọc báo , thời đó không có internet , không có Iphone 6 thì Ngài làm sao biết được bọn chúng đang lừa gạt Ngài ?

    3- Khi HT Thích Quảng Đức viết thư cho Giáo Hội Phật Giáo xin tự thiêu thì bị bác bỏ , vì tự thiêu là làm trái lời dạy của Phật . Tự thiêu là sát sanh . Tự thiêu để gây áp lực bắt người khác làm theo ý mình càng là trái với Chánh pháp . Ngày nay chính Đức Dalai Lama cũng không ủng hộ việc này . Sau khi nhận được thư hồi âm của Giáo hội không đồng ý . HT Thích Quảng Đức cũng bỏ đi ý định này , Ngài không nhắc tới nữa .

    4- Đùng 1 cái , vài tháng sau , Thích Trí Quang và đám nằm vùng lại hô hoán lên là ông Diệm đòi tiêu diệt Phật giáo ( láo toét ) , xúi HT Thích Quảng Đức hãy thực hành việc tự thiêu . Đám nằm vùng này loan tin ầm ĩ cho phóng viên để ” quảng cáo ” nhưng không cho biết là ngày nào .

    5- Phóng viên đến tìm HT Thích Quảng Đức để phỏng vấn thì bị ngăn cản , không được gặp mặt Ngài mà chỉ được nói chuyện với đám nằm vùng trong chùa Ngài . Chúng lấy cớ HT đã bế quan chay tịnh không cho ai tiếp xúc , thậm chí cơm nước hàng ngày của HT chúng cũng 1 tay lo hết , chúng đã bỏ những thuốc gì vào đó , ai mà biết được ?

    6- 1 hôm trước ngày 11-06-1963 , Thích Trí Quang mật báo cho phóng viên nước ngoài là sẽ có vụ lớn tại địa điểm XYZ , chúng biết cần phải có báo chí ngoại quốc đưa tin thì mới ăn tiền !
    Đúng ngày hôm đó , chúng lái xe chở HT Thích Quảng Đức ra địa điểm , xăng chúng đã mua sẵn , còn pha thêm loại xăng đặc biệt cho động cơ máy bay , cháy rất dữ và rất lâu , để bảo đảm đốt rồi là HT Thích Quảng Đức không có cách nào sống sót . Chúng còn kéo thêm hàng trăm tên sư và Phật tử nằm vùng bao kín xung quanh , không cho ai có thể xông vào dập lửa cứu HT .
    HT Thích Quảng Đức được dìu ra khỏi xe , đến ngồi xếp bằng , suốt thời gian đó Ngài không nhìn ai , cũng không nói 1 lời . Sau đó tên Nguyễn Công Hoan tưới xăng lên đầu HT , châm lửa đốt .
    Một số người , bao gồm vài viên cảnh sát muốn chạy đến dập lửa , thì bị đám sư nằm vùng bao bên ngoài cản lại !

    7- Sau khi đem xác HT đi thiêu , chúng tuyên bố HT để lại xá lợi là nguyên 1 trái tim , nhưng khi chính quyền ông Diệm muốn đem đi thử nghiệm thật giả thì chúng lập tức đem đi giấu nhẹm , giấu mãi cho đến tận ngày hôm nay .
    Trong lịch sử 2500 năm của Phật Giáo , CHƯA từng có vị Phật hay Bồ tát nào mà để lại xá lợi là nguyên 1 bộ phận cơ mềm như thế cả . Ngay chính Đức Phật Tổ Như Lai cũng chỉ để lại được xá lợi là xương ngón tay và các hạt máu li ti . Nếu quả thật HT Thích Quảng Đức để lại xá lợi là cả trái tim , thì đây là kỳ quan Phật giáo chấn động toàn thế giới , thì hà cớ gì bọn CS lại giấu nhẹm ?
    Chúng giấu nhẹm đơn giản là vì đó là hoàn toàn bịa đặt , láo toét lừa gạt .

    Mọi người hãy đọc , tìm hiểu và suy ngẫm các điểm trên , rồi tự hiểu là HT Thích Quảng Đức tự thiêu hay là BỊ THIÊU , có khác gì viên phi công Jordan bị khủng bố đốt chết không nhé ?

    Tất cả những gì Nhi viết ở trên đều là thông tin trên mạng , từ chính nguồn báo chí của cộng sản hay từ các tài liệu giải mã của CIA , ai muốn tìm hiểu cứ gúc là có hết .

    Nguồn : https://exodusforvietnam.wordpress.com/2015/02/05/hoa-thuong-thich-quang-duc-tu-thieu-hay-bi-thieu/

    Like

  2. Lê Thy says:

    Các sư sãi đang dùng đầu trâu & máu tươi hô thần nhập tượng Hồ Chí Minh :

    Like

Ý kiến - Trả lời