-
Tiếng Việt còn, Dân Việt còn.
Văn-hoá Việt còn, Tổ-quốc Việt còn. -
Bài mới nhất
- SỐNG CHỈ MỘT LẦN (Mai Thảo)
- Nhà văn Điệp Mỹ Linh và Tài Liệu Lịch Sử: Hải Quân VNCH Ra Khơi 1975 (MACUSA MEDIA SHOW )
- ÁI-ÂN THÂU NGẮN CHO DÀI TIẾC THƯƠNG … (Bình-nguyên Lộc): cập nhật 25/6/2022
- KHI MÙA MƯA TỚI (Mai Thảo)
- MỘT CÁNH HOA DÙ (Trương Dưỡng)
- Tập truyện: DÒNG SÔNG RỰC RỠ (Mai Thảo)
- ĐỜI CHIẾN BINH (Trương Dưỡng): Phụ Lục
- QUÀ MỘT THỜI (Vân Giang)
- VỈA HÈ (Vân Giang)
- ĐỜI CHIẾN BINH (Trương Dưỡng): Chương VII
- Huy Văn Trương: DINH ĐỘC LẬP, TIẾNG SÚNG CUỐI CÙNG – Lời Bạt
- Huy Văn Trương: HOANG TƯỞNG
- Huy Văn Trương: VÓ CÂU KHẤP KHỂNH
- Huy Văn Trương: GIẤC MƠ SÂN CỎ
- Huy Văn Trương: MƯA SAIGON
- Huy Văn Trương: CHUYỆN TÌNH THẾ KỶ TRƯỚC
- Huy Văn Trương: TÌNH ĐẦU
- ANH ĐÀO (Bình-nguyên Lộc)
- ĐỜI CHIẾN BINH (Trương Dưỡng): Chương VI
- MỘT NÀNG HAI CHÀNG (Bình-nguyên Lộc)
Category Archives: Khuất Đẩu
RĂNG ĐEN MÃ TẤU (Khuất Đẩu)
RĂNG ĐEN MÃ TẤU Mẹ tôi, nhuộm răng đen. Như cô tôi, bà tôi. Một màu đen như tóc mọc trên đầu, như áo quần họ mặc. Chính hàm răng ấy đã nhai những hạt cơm trắng đầu đời mớm … Continue reading
Posted in 4.Truyện ngắn, Khuất Đẩu
Leave a comment
TRÊN ĐỒI CAO (Khuất Đẩu)
TRÊN ĐỒI CAO Họ chưa là gì của nhau. Anh, vẫn gọi nàng bằng cô và xưng tôi. Cô, tuy gọi bằng anh nhưng cũng không xưng em. Cứ như hai kẻ xa lạ mới gặp nhau lần đầu.
Posted in 4.Truyện ngắn, Khuất Đẩu
Leave a comment
KẺ LẠ (Khuất Đẩu)
KẺ LẠ 1. Bỏ chiếc khung xe đạp chưa sơn xuống thềm nhà, anh ôm con búp bê bằng nhựa, ngồi chờ. Đây là con búp bê anh mua được với một cái giá gần như cho không trên đường … Continue reading
Posted in 4.Truyện ngắn, Khuất Đẩu
Leave a comment
PHẬN RAU RĂM (Khuất Đẩu)
Gió đưa cây cải về trời Rau răm ở lại chịu lời đắng cay (ca dao) Trong một lần cứu trợ thương phế binh VNCH, do Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn tổ chức (2014), nhà thơ Nguyễn Duy có … Continue reading
Posted in Khuất Đẩu
Leave a comment
Truyện vừa- LÃO TIỀN BỐI (Khuất Đẩu)
LÃO TIỀN BỐI 1. Nằm ở tận cuối vườn, dưới bóng một lùm tre lúc nào cũng có lá rơi và bên cạnh những cây sầu đông suốt cả một mùa đông dài cứ lặng lẽ thả xuống từng chiếc … Continue reading
Posted in 3.Truyện dài - Tiểu thuyết, Khuất Đẩu
Leave a comment
NHỮNG ĐỨA TRẺ THÁNG TƯ (Khuất Đẩu)
NHỮNG ĐỨA TRẺ THÁNG TƯ Thủa ấy, thế hệ chúng tôi thường ca cẩm đầu thai nhầm thế kỷ! Cái thế kỷ mà chúng tôi ngán ngẩm là thế kỷ hai mươi, với thế chiến thứ nhất, thế chiến thứ … Continue reading
Posted in 4.Truyện ngắn, Khuất Đẩu
Leave a comment
CÂY DẦU ĐÔI (Khuất Đẩu)
Cả ngàn cây xanh ở Hà Nội bị chặt nằm ngổn ngang như vừa trải qua một siêu bão của thế kỷ. Tôi không là người Hà Nội, nhưng cũng cảm thấy nhói đau như tóc trên đầu của mình … Continue reading
Posted in Bình-luận - Quan-điểm, Khuất Đẩu
Leave a comment
THẰNG SÀIGÒN (Khuất Đẩu)
Tố Hữu, nhờ những bài thơ siêu nịnh mà lên đến chức phó thủ tướng. Nịnh Stalin, nịnh Bác. Trong bài Ta đi tới, Sài Gòn được ông gọi là thành phố Hồ Chí Minh rực rỡ tên vàng. Gọi … Continue reading
Posted in Khuất Đẩu, Vui cười-Phiếm-luận
Leave a comment
SINH NHẬT BUỒN (Khuất Đẩu)
“Sinh nhật buồn ” là một tản văn của nhà văn Khuất Đẩu, ông hiện sống ở miền Trung. Ông viết về điều mà ai đang sống ở VN đều chứng kiến trong những ngày này: Sinh nhật đảng CSVN, … Continue reading
Posted in Khuất Đẩu, Vui cười-Phiếm-luận
Comments Off on SINH NHẬT BUỒN (Khuất Đẩu)
NHỮNG CON CHUỘT GIÀ CHƯA CHỊU CHẾT! (Khuất Đẩu)
Không mùi nào thối cho bằng cái mùi chuột chết. Nó khai khai, khăm khẳm, vừa có mùi nồng nồng của thịt động vật đang mục rữa vừa có mùi tanh tanh của cá ươn; nó thối dai thối dẳng, … Continue reading
Posted in Khuất Đẩu, Vui cười-Phiếm-luận
Comments Off on NHỮNG CON CHUỘT GIÀ CHƯA CHỊU CHẾT! (Khuất Đẩu)
CUNG ĐÌNH NHÀ CHUỘT (Khuất Đẩu)
Nhà chuột không chỉ một vua mà đến những bốn vua. Bốn con áo mão xênh xang, cùng trị vì cái gọi là XHCN. Sở dĩ, “gọi là” bởi vì chẳng biết nó là cái gì, xe không ra xe, … Continue reading
Posted in Khuất Đẩu, Vui cười-Phiếm-luận
Comments Off on CUNG ĐÌNH NHÀ CHUỘT (Khuất Đẩu)
CHUYỆN MỘT NGƯỜI CON GÁI, TÊN… (Khuất Đẩu)
Dù đã gần tám bó, mắt mờ, gối mỏi, tôi vẫn không quên được người con gái ấy. Phải nói là không thể. Nàng đẹp, đương nhiên, mà giá như không đẹp, tôi cũng vẫn cứ yêu nàng. Nàng sinh … Continue reading
Posted in 4.Truyện ngắn, Khuất Đẩu
Comments Off on CHUYỆN MỘT NGƯỜI CON GÁI, TÊN… (Khuất Đẩu)
ĐỂ TANG CHO SÁCH (Khuất Đẩu)
ĐỂ TANG CHO SÁCH Bà tôi thường than thở, hết một nửa cơ nghiệp của nhà này đã tan tành theo sách. Một nửa cơ nghiệp nói cho to, cho xứng với nỗi đau tiếc của của bà, chứ thực … Continue reading
Posted in 4.Truyện ngắn, Khuất Đẩu
Comments Off on ĐỂ TANG CHO SÁCH (Khuất Đẩu)
NGƯỜI CHỒNG MỘT ĐÊM! (Khuất Đẩu)
Năm ấy, tôi mười bảy tuổi. Ở đất Bình Định, tuổi đó đã có người đi lấy chồng. Như mẹ tôi, như cô tôi. Tệ lắm cũng đã có người đi dạm. Nhưng tôi thì chưa. Tôi đang học lớp … Continue reading
Posted in 4.Truyện ngắn, Khuất Đẩu
Comments Off on NGƯỜI CHỒNG MỘT ĐÊM! (Khuất Đẩu)