CHINH PHỤ NGÂM KHÚC VNCH – THỜI BINH LỬA (Lê Khắc Anh Hào)

chinhphungamkhuc-final
Tủ sách Việt Nam 2013

In lần thứ nhất năm 2013

Copyright 2013 by Hải Triều Lê Khắc Hai
All rights reserved

*
Printed in United State of America 2013
Bản quyền Hải Triều Lê Khắc Hai

*
Trình bày & edit: Lê Khắc Anh Hào, La Ngọc

Nguyệt San Việt Nam
PO.Box 74013 Hillcrest Park. PO
Vancouver, BC- V5V 5C8 – Canada
604 879 1179
nsvietnam@yahoo.com

Lên non nhặt mảnh tà dương
Sầu quê với những đoạn trường cuối mây…

Muốn chấm dứt tiến trình mất nước và sự đau khổ của dân tộc Việt Nam, tất yếu phải chấm dứt chế độ cộng sản!

Đảng làm không được cây tăm
Mà đòi cai trị Việt Nam muôn đời!
*
Đảng ta có nhiều kẻ thù
Đồng bào số một, Tầu phù số không!

MỤC LỤC

Dòng thơ nhập dòng
Dẫn nhập
Chương một: Khởi đầu cuộc chiến xâm lược từ miền Bắc…
Chương hai: Người chinh phụ miền Nam chiến đấu bên cạnh chinh phu miền Nam…
Chương ba: Đoàn quân chàng vào nơi gió cát…
Chương bốn: Người chinh phụ miền Nam sau 1975 / các trại tù “cải tạo” và những cuộc thăm chồng…
Chương năm: Người chinh phụ miền Nam thành tù nhân cộng sản.
Chương sáu: Người chinh phụ miền Nam ra tù…
Chương bẩy: Người chinh phụ hay tin chồng chết trong các trại tù cộng sản từ Nam ra Bắc…
Chương tám: Lục bát Chinh Phụ Ngâm Khúc…
Chương chín: Những bài thơ lục bát “Chinh Phụ Ngâm Khúc tân thời Việt Nam Cộng Hòa”…

  • Thăm chồng tù “cải tạo”…
  • Giọt lệ người tù dưới mộ mùa Xuân…
  • Người chinh phụ miền Nam dưới mầu cờ đỏ…
  • Dòng thơ “Chinh phụ vá cờ”…
  • Người chinh phụ miền Nam vượt biển tìm chồng…
  • Gói quà từ Việt Nam của người chinh phụ…
  • Lời người chinh phụ miền Nam gửi người chiến binh phục quốc…
  • Người chinh phụ miền Nam trên tuyệt lộ Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam…
  • Con đường xưa…
Chương mười: Phụ trang Thơ, nhạc, truyện về người chinh phụ miền Nam….


Chương mười một:
Lời cuối/tác giả/tác phẩm

H?i Tri?u & Chu T?t Ti?n

Thuở trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên
Xanh kia thăm thẳm tầng trên
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này?…

(Chinh phụ ngâm diễn ca)
Đặng Trần Côn & Đoàn Thị Điểm
Thuở trời đất giặc Hồ nổi lửa
Ngày đời em đổ vỡ phong ba
Vì ai loan phụng lìa xa
Vì ai xã tắc sơn hà nát tan?…

(Chinh Phụ Ngâm Khúc VNCH)
Lê Khắc Anh Hào


DẪN NHẬP

Em thơ thẩn từng hôm soi bóng
Dõi vầng trăng lồng lộng quan san
Quân đi rừng núi bạt ngàn
Trường Sơn đổ lửa, em tràn lệ sa.

*

Trong cuộc chiến chống Bắc quân để bảo vệ tự do, bờ cõi miền Nam Việt Nam từ vĩ tuyến 17, bờ Nam sông Bến Hải, những người lính miền Nam Việt Nam, hay nói như ý thơ trong “Chinh phụ ngâm khúc” của hai cụ Đặng Trần Côn và Đoàn Thị Điểm, họ là những lớp chinh phu can trường, gian khổ và bất hạnh. Họ đã chiến đấu, họ đã “nhẹ xem tính mệnh như mầu cỏ cây”, một số họ đã hy sinh, đã ngã xuống nơi chiến trường…

Và những chinh phu sống còn trong cuộc chiến, đã trở thành những “bại binh” bị hy sinh sau 1975 khi người Mỹ “phủi tay” rời chiến trường miền Nam vì nhu cầu chiến lược toàn cầu của họ.

Người chinh phu của thời xưa, số phận của họ xét ra may mắn hơn so với những chinh phu miền Nam thời VNCH. Thời xưa, chinh phu là những “chàng Siêu tóc đã điểm sương mới về”.

Những chinh phu miền Nam VNCH thời binh lửa nhiều người cũng đã sống sót trở về, không phải để “Ngâm nga mong gửi chữ tình. Dường này âu hẳn tài lành trượng phu”, mà họ, ngoài một số đã hy sinh nơi chiến địa, một số khác trở về trên đôi nạng gỗ, nhưng đa số trở về để rồi tan nát đời trai trong các trại tù lao động khổ sai của cộng sản giăng mắc từ Nam ra Bắc sau Tháng Tư Đen 30 /04 năm 1975 khi Sài Gòn sụp đổ..

Thế nhưng, từ những ngày đầu đau thương của cái “thuở trời đất giặc Hồ nổi lửa” đến ngày Sài Gòn rơi vào tay cộng sản Bắc phương năm 1975, với “Oan khiên trĩu nặng hình hài. Cái thân tù ngục an bài kiếp nao?”…, thì hàng hàng lớp lớp những người chinh phụ miền Nam đã phải trải qua những cảnh đời đen tối đau khổ, khốn nhục và bất hạnh ngàn lần hơn người chinh phụ ngày xưa trong tác phẩm “Chinh phụ ngâm khúc” của hai cụ Đặng Trần Côn và Đoàn Thị Điểm.

Chúng ta ai cũng biết trong cuộc chiến, vô số những chinh phụ miền Nam “lệch làn tóc rối, lỏng vòng lưng eo”, tan nát đời hoa ra sao khi đêm từng đêm nghe tiếng đại bác, đêm từng đêm nhìn hỏa châu rơi, rực sáng núi rừng, nơi chồng mình xông pha trận mạc.

Chúng ta biết những chinh phụ miền Nam đau khổ ra sao những khi phải đối diện với thảm cảnh nhận tin chồng tử trận, rồi “Ngày mai đi nhận xác chồng, say đi để tưởng mình không là mình…”

(Thi phẩm Lê Thị Ý “Ngày mai đi nhận xác chồng…” nhạc Phạm Duy, “Tưởng như còn người yêu”…) (*)

Chúng ta biết những chinh phụ miền Nam bất hạnh ra sao khi phải vừa tần tảo nuôi con, vừa lặn lội thăm chồng trong các trại tù cộng sản giữa núi rừng heo hút từ Nam ra Trung, ra Bắc, trong đó có những cảnh … “Lên thăm anh lần cuối, trong lòng em khóc thầm…Đưa con đi tìm sống…” trước khi nàng đem con chàng vượt biên khỏi thiên đường mù cộng sản Việt Nam .

(Nhạc phẩm “Hai hàng cây so đũa”/ tác giả Nguyên Huy/Trọng Minh)(*)

Chúng ta biết những chinh phụ miền Nam lịm chết ra sao khi hay tin chồng chết trong các trại tù heo hút của cộng sản.

Chúng ta biết những chinh phụ miền Nam gió sương, cơ cực và cô đơn ra sao khi giặc cộng tịch thu nhà cửa, tống nàng và các con ra khỏi mái nhà êm ấm của hai vợ chồng vì tội mà chế độ cộng sản gọi là “gia đình Ngụy có nợ máu với nhân dân”…

Chúng ta cũng biết những đoạn trường, bất hạnh của những chinh phụ miền Nam ra sao khi nàng phải vượt sóng đại dương, bỏ nước ra đi tìm chồng, tìm tự do, hay sau khi chồng chết trong trại giặc mà phải dắt con ra đi…

Hãy cân đo trái tim và biển lệ của những người chinh phụ miền Nam lên bàn cân lịch sử đầy nước mắt, máu xương, oan nghiệt của dân tộc trong suốt chiều dài của cuộc chiến chống Bắc quân…, độc giả mới hiểu được tại sao tôi viết “Chinh Phụ Ngâm Khúc Việt Nam Cộng Hòa thời binh lửa”…

Tôi viết thi tập “Chinh Phụ Ngâm Khúc Việt Nam Cộng Hòa thời binh lửa” cũng không vì mục đích văn học, mà hoàn toàn vì muốn ghi nhận những hy sinh, gian truân, khổ nhọc, đoạn trường của vô số những người vợ lính, những chinh phụ miền Nam trong suốt chiều dài của cuộc chiến bi hùng, oan nghiệt, và cả ngay sau khi cuộc chiến chấm dứt. Họ là thành phần gần như bị lịch sử bỏ quên, bất công và vô tình…

Tôi, một người lính cũ năm xưa của Quân lực VNCH, được may mắn sống còn trong suốt cuộc chiến, sống còn trong các trại tù của cộng sản, sống còn trên đường vượt biển, và nay lưu vong nơi xứ người, mạo muội viết thi tập “Chinh Phụ Ngâm Khúc VNCH”, chân thành gửi đến quý chị một lời vinh danh, một lời cám ơn và một bông hồng không phai tàn theo năm tháng, cho dù các chị còn sống đoài đoạn ở Việt Nam, sống lưu vong tủi hờn trên đất khách, hay đã không còn trên cõi đời này…

Khi hoàn thành tác phẩm này, tôi cũng kính cẩn tri ân tiền nhân, hai cụ nhà thơ Đặng Trần Côn, Đoàn Thị Điểm, đã để lại cho hậu thế và trong lòng tôi thi tập bất hủ “Chinh Phụ Ngâm Khúc”, và chính “linh hồn” của thi tập này là một trong những động lực thúc đẩy tôi viết tập “ Chinh Phụ Ngâm Khúc Việt Nam Cộng Hòa …

Rừng xanh áo trận bạc màu
Em hay anh nặng nỗi đau chia lìa?

Lê Khắc Anh Hào

(*) Vô google tìm “ngay mai di nhan xac chong” nghe Ý Lan hát, xem hình ảnh trong youtube, những ai mũi lòng và không quên một thời dĩ vãng đau thương, sẽ không cầm được nước mắt trước nỗi đau khổ của người chinh phụ miền Nam.

This entry was posted in ***Mùa QUỐC HẬN, Hải Triều, lê khắc anh hào, Thơ. Bookmark the permalink.

Ý kiến - Trả lời