Trần Văn Thái: TRẠI ĐẦM ĐÙN (1…HẾT)

18.

Nhờ mấy trái chuối “giựt” được của đàn khỉ, sức khỏe của 982 phục hồi rõ rệt và tinh thần lên rất cao. 982 lại nghĩ vẩn vơ. Vật chất quyết định hết thảy là như vậy. Trong hoàn cảnh hiểm nghèo và đói, 982 thấy chỉ những người cùng cảnh mới dễ thông cảm được với nhau. Và chỉ những kẻ vô duyên mới quên rằng mình đang no bụng mà dám bạo miệng bảo kẻ đói phải làm như thế này thế nọ, phải trong sạch từ thể chất đến tinh thần, phải đạo đức, phải tiếp tục nhịn đói, nhịn thèm, phải tốt bụng, phải đủ thứ v.v…Người no ít hiểu kẻ đói là thế.

Lúc này, không bị cái đói dày vò, 982 lanh lẹ hơn nhiều. Anh ta cảm thấy phấn chấn, hăng hái len lõi một mạch đến gần khu đồi có những căn nhà sàn cao lênh khênh. Rồi khi chỉ còn cách khoảng 200 thước, anh thoăn thoắt leo lên một ngọn cây rậm rạp lặng lẽ quan sát.

Phải chọn nhà nào vắng vẻ, không có người ở nhà mà có vườn rộng để dễ lẩn trốn, ẩn nấp. Và khi rút lui cũng tiện, không sợ bị vây bắt.

Sau một lúc nghiên cứu tình hình, 982 quyết định chọn lựa căn nhà sàn đứng riêng biệt trong một khu vườn có nhiều cây um tùm thuộc loại có trái.

982 soát lại con dao găm rồi xách gậy lom khom chạy tới nấp bên một bụi rậm phía sau nhà sàn. Anh ta lấm lét ngó trước ngó sau, nhìn xa, nhìn gần, và khi chắc chắn không có người trong nhà, anh ta chạy ùa đến trước cổng, nhấc then cài lẻn vào khép vội cổng lại, chạy vụt đến chân cầu thang leo lên sàn một hơi. Dụng ý của anh là thu hết sức ngắn thời gian lộ diện.

Bất ngờ, 982 lại hồi hộp một cách kinh khủng.

Tấm liếp tre mặt tiền nhà đã hạ xuống, đóng kín mít trong lúc nhà vắng người. 982 đẩy cửa ra vào, cửa không nhúc nhích. Anh ta chép miệng, nắm mép liếp tre kéo ra thật mạnh, rồi bò xuống chui vào theo khe hở ở mép liếp. Trong buồng tối thui vì ánh nắng lọt qua khe liếp rất ít, anh ta nhắm mắt mấy giây cho quen với bóng tối rồi mới dáo dác nhìn tứ bề.

Ở một góc nhà, treo lủng lẳng những quang mây mang những nồi đất lớn, nhỏ đủ cỡ. 982 vừa mừng vừa run. Anh chỉ cần có bấy nhiêu! Nhấc vung nồi, anh kiễng chân ngó vào bên trong, nồi trống không. 982 thò tay khoắng loạn lên bên trong nồi rồi thở dài đậy vung lại.

Nhưng 982 đi lần đến góc phòng, nơi có treo một chiếc nồi lớn và mừng rơn.

Trong nồi, có khoanh cơm nếp và mấy miếng bánh đúc ngô thức ăn hàng ngày của người thiểu số. 982 móc ra, cầm sẵn khoanh cơm nếp một tay, tay kia cầm miếng bánh đúc ngô đút vào miệng nhai gấp nhưng lật đật nuốt vội nên nghẹn trợn cả mắt, đành phải lè hết vào bàn tay.

Thật lâu, đến gần phút sau, 982 mới lại bắt đầu nuốt được.

Nhưng cũng lúc đó, 982 nghe tiếng chó sủa vang ngoài cổng rồi tiếng đàn bà quát chó. Anh ta hết hồn, lách qua khe liếp ra bên ngoài, ngó về phía có tiếng người. Chết rồi! Chủ nhà đã về, đi sau một con chó xù to lớn. Trên sàn, không có chỗ nào nấp được, lại chỉ có mỗi cây thang lên xuống. 982 cuống lên, đành đâm bổ xuống cầu thang, chạy vụt ra ẩn sau bụi cây ngoài vườn, định bụng đợi người đàn bà Mường lên trên sàn rồi mới chạy ra cổng tẩu thoát. Người đàn bà vô tình không biết có trộm, thảm nhiên leo lên thang. 982 mừng thầm, tay vẫn khư khư cầm miếng cơm nếp và cây gậy.

Nhưng con chó đã đánh hơi thấy người lạ. Nó gừ gừ rồi thốt nhiên sủa lên dữ dội, rập rình tiến lại bụi cây có 982 nấp. Thiếu phụ ngạc nhiên, đứng trên cầu thang trông xuống, phát giác liền kẻ gian phi và thét lên những tiếng Mường ríu rít. 982 cuống cuồng, chỉ còn cách duy nhất chạy ra cổng, thoát vào rừng.

Anh ta còn loay hoay mở then cổng, con chó đã đuổi kịp sát gót. 982 khua gậy đuổi chó, một tay mở cổng, con chó đã đuổi kịp sát gót, lúng túng mãi mới ra được bên ngoài. Bất ngờ, con chó vẫn rượt bén gót, táp một miếng vào bụng chân khiến 982 đau đớn lăn cù xuống đất. Anh ta lượm vội cây gậy, nổi xung đập con chó túi bụi, nó mới chịu bỏ chạy vào trong vườn. Trong khi đó, anh ta thấy thấp thoáng mụ đàn bà xuống đến chân thang và chạy lại phía anh.

982 xách gậy cắm cổ chạy, bên tai vẫn văng vẳng tiếng la líu lo của người đàn bà Mường. Đến lúc mệt đứt hơi, chân đau nhức quá, anh ta mới dừng lại thở. Miếng cơm nếp đã rớt từ lúc bị chó táp cẳng. May còn con dao găm dắt ở cạp quần. 982 chán ngán vô cùng. Mấy vết răng chó ngập sâu vào bắp chân, máu chảy ướt đẫm ống quần. 982 nhăn mặt bóp chân cho máu độc chảy ra rồi vừa đi vừa chạy về phía cây dầu.

Tập tểnh lết về đến cây đa, 982 buồn bã, đau khổ leo lên cây ngồi cho kín đáo.

May còn nuốt vội được miếng bánh đúc ngô chứ không thì lỗ to. Thời gian bị giam trong Trại Đầm Đùn, có nhiều lúc 982 chán nản, thất vọng nhưng ít khi thất vọng đến mức độ này. Tất nhiên vết thương chó cắn sẽ làm độc, như thế đành là bỏ xác trong rừng, 982 không còn thiết gì nữa, đời anh coi như sắp hết.

982 ra suối vục nước uống, vì tuyệt vọng nên hết sợ nước độc. Rồi ngẫm nghĩ các sự việc xảy ra, hoang mang không còn biết tính ra sao nữa. Đêm đó, 982 lại sốt nóng mấy tiếng đồng hồ, luôn miệng rên hừ hừ.

Sáng hôm sau, mặt trời lên đã khá cao, anh ta mới tỉnh dậy, thân thể đau nhừ như bị ăn đòn Đầu Trâu. Bỗng nghe chó sủa văng vẳng. Hoảng hốt, anh ta lắng tai nghe. Tiếng chó thứ hai, ba phía khác nhau đưa lại cùng một lúc. Nghĩa là có nhiều chó. 982 tự hỏi: Sao lại có tiếng chó sủa trong rừng? Hay có thợ săn, dẫn chó đi săn? Lát sau đoán ra, 982 mới thật sự hoảng sợ cuống cuồng. Tiếng chó mỗi lúc một gần. 982 ngóc dậy, ngồi trên cây quan sát bốn phía rừng, sắp xếp cành lá che mình cho kín. Việc làm này vô ích vì đứng dưới trông lên cây, không thể thấy người nấp.

Sau một khoảng thời gian ngắn yên tĩnh, tiếng chó đột ngột tiến lại thật gần từ bao giờ như đã đánh lừa được 982. Đồng thời, anh ta phát giác mấy người dân thiểu số đang hăm hở lục soát các bụi cây, tay cầm khí giới, thận trọng đi từng bước theo sau chó săn của họ.

Trong một phút, 982 hiểu hết sự việc. Rừng này, anh ta không hề gặp chim chóc, gà rừng, hươu nai, thú vật nào hết mà lại thấy thợ săn sục sạo. Tất không phải săn thú mà săn người. Săn tù vượt ngục.

Đúng rồi! Đúng là vây bắt tù phong vương vượt ngục rồi! Trong đầu 982, cuộc đời tù đày trong các trại giam Cộng sản từ Việt Bắc đến Đầm Đùn thoáng qua rất nhanh như một cuốn phim rút ngắn. Thôi, thế là từ giã cõi tạm vô nghĩa này. 982 bỗng có cảm tưởng như một người hấp hối nhưng rất tỉnh, đang kiểm điểm rất nhanh cuộc đời sắp chấm dứt.

Nhưng trong giây phút cuối cùng, 982 không cảm thấy buồn sợ hay hối hận.

Anh ta đã an đành với số phận. Không thành công thì thất bại, không sống thì chết, không trốn thoát thì bị bắt lại, thế thôi. 982 thản nhiên, ngó qua khe cành lá bọn thợ săn và đàn chó.

Những tiếng sủa đã vang rân quanh cây đa cổ thụ, 982 nấp trên cao nghe càng rõ. Phía trước, phía sau, đều có chó, có người. Rồi tiếng sủa tới tấp không dứt, tiếng người bàn tán, gọi nhau ngay dưới chân. 982 nằm rạp xuống thân cây, không ngó nữa, mặc muốn ra sao thì ra. Vậy là hết Chi Nê, Nho Quan, những địa danh thân yêu mà 982 vẫn chưa biết đích xác ở vùng nào.

982 lại ngồi nhổm lên ngó xuống vì anh bắt đầu thấy nôn nao trở lại. Dưới gốc cây, ba con chó hướng mũi lên chỗ anh nấp, chồm lên sủa một cách điên cuồng giận dữ. Hiển nhiên, chó cũng ghét tù vượt ngục. 982 quan sát dáng điệu của bọn người Mán, biết họ vẫn chưa phát giác ra người trốn trên cây nên họ vẫn tiếp tục đi quanh gốc, lựa chỗ thưa cành lá nhìn lên.

Trong lúc thập phần nguy hiển, 982 kiểm điểm lại lần chót tình thế để có một thái độ thích ứng. Người mệt nhọc, những vết thương tại mu bàn chân và cổ chân bị mưng mủ, bắp chân bị chó táp đau nhức và bụng lại đói ray rứt. Cái đói nguy hại nhứt, phải chi được một, hai miếng dằn bụng cũng còn sức chạy trốn nữa.

Từ trên cao, 982 chăm chú ngó trong gùi của mấy người Mán, đoán thế nào họ cũng mang theo thức ăn. Chi bằng “đầu hàng”, buộc họ phải cho ăn mới có sức bước đi theo. Ăn no bụng rồi lại…tính cách liều…Nếu như chỉ có một thằng, với con dao găm, lừa lúc bất ngờ “thí…một nhát”. Ba thằng…khó, khó quá! Thôi cũng liều…việc đến đâu, tính đến đấy…

982 thò tay ra vạch cành lá, nhìn xuống đám người và chó bên dưới.

Nhưng hai cẳng chân đã tê dại, anh ta ngồi xuống bóp một lát, mới có sức đứng chồm lên. Trong khi đó, một người Mán đã leo lên cây tiến lại chỗ anh nấp. Để tỏ thiện chí đặng đánh lừa bọn thợ săn theo kế hoạch đã phác họa, 982 thò đầu ra khoảng trống nói chõ xuống:

– Tôi đây này! Các ông ơi! Tôi xuống cho các ông bắt. Không phải leo lên cây, mất công vô ích!

982 thấy rõ vẻ ngạc nhiên sững sờ trên mặt hai người Mán đứng dưới đất. Trong khi đó, người Mán thứ ba đã leo lên cây từ nãy, nghe 982 nói, lật đật chuyền cành thật nhanh lại gần nơi anh nấp.

982 liệng bao tải và cây gậy xuống đất, còn đang lựa chỗ tụt xuống đã nghe tiếng cãi lộn sô sát trên cây. Thì ra ba người thợ săn đang đánh lộn để dành độc quyền con mồi. 982 mặc họ, lo xuống cho mau, đầu óc chỉ chăm chú vào thức ăn của bọn người Mán cất trong gùi. Nhưng anh giận điên tiết vì bị ba con chó xúm lại tấn công, phải lượm vội cây gậy dựa lưng vào cây đa để che kín mặt sau, rồi liên tiếp đập đàn chó, đuổi chúng lùi ra xa ngoài tầm gậy.

Một hình thù trên cây nhảy huỵch xuống đất, tức thì hai người kia nhảy đại xuống theo. Người Mán lớn tuổi xô hai người đồng bọn té về phía trước rồi nhảy phắt lại, nắm lấy tay 982, miệng la lên những tiếng líu lo để “phân bua” hắn là người trước tiên nắm giữ được tên tù vượt ngục, tức là hắn được hưởng hết quyền lợi do việc bắt giữ tên tù đem lại. Đừng có giành với hắn mà có chuyện. Vì quyền lợi, bạn trở nên thù là sự thường.

Hai người kia căm tức xông lại, người Mán lớn tuổi đã đứng trước mặt 982 ngăn cản không cho hai người tới gần. Có lẽ theo lệ của người Mán, trong một cuộc săn -người hay thú vật, chim muông- kẻ nào trông hoặc rờ được trước “con mồi”, kẻ đó là sở hữu chủ, “con mồi” đó thuộc về hắn hoàn toàn.

Nếu đúng như vậy, con mồi 982 thuộc về người Mán lớn tuổi. 982 còn đang phân vân, đã thấy hai người Mán kia giơ chân giơ tay tranh luận, bàn tính với nhau rồi lấy gùi đeo vào lưng, hậm hực bỏ đi thẳng. Hai con chó cũng theo chủ luôn.

Chừng như người thợ săn lớn tuổi, chợt nhận ra khó khăn sắp phải đương đầu, nhìn chằm chặp 982 rồi cau mặt suy tính. Sau mấy tiếng quát của chủ, con chó đã ngưng sủa tuy vẫn gừ trong cổ. 982 khấp khởi mừng thầm khi thấy chỉ còn một tên Mán còn ở lại. Từ đây về Trại Đầm Đùn, không lẽ chẳng tìm được dịp để thoát sao?

Người Mán bỗng hầm hầm tức giận nhìn 982 quát lớn:

– Đi về trại, định trốn hả?

982 nổi xung, muốn rút phắt con giao găm xỉa một nhát vào giữa ngực tên thợ săn nhưng dằn lòng kịp, lấy vẻ ngớ ngẩn hỏi:

– Tại sao anh bắt giữ tôi? Về Trại Đầm Đùn làm gì? Anh là ai?

– Không biết làm gì hả? Về trại sẽ rõ…

Rồi hắn chỉ tay về phía cửa rừng:

– Lính cảnh vệ và giám thị của trại giam đang lùng xét ở ngoài kia kìa…

982 vô tình ngó theo tay tên Mán thì loáng cái, cổ tay đã bị sợi dây luộc trói lại. Anh ta đang lúng túng dằng sợi sợi dây lại bị tên Mán xông lại ôm ngang lưng quật ngã xuống đất, buộc thêm một nút thật chặt nữa.

982 lồm cồm đứng lên, nghĩ thầm bị trói một tay không sao nên không phản ứng nữa, cốt để tên Mán hiểu anh ta đã chịu theo lệnh của hắn. May thay, con dao găm vẫn không bị rớt hoặc bị phát giác lúc vật lộn vừa rồi. Cơ hội đến sẽ hay.

982 nhặt bao tải và cây gậy cầm chung một tay, tỏ vẻ phục tòng. Tên Mán yên trí phần nào, sửa lại dây “gùi” đeo lên vai huýt chó rồi hất đầu làm hiệu cho 982 ra khỏi rừng.

Khoảng dây nối liền cổ tay 982 và người Mán dài chừng hai thước. Thấy hai người thợ săn kia đã mất hút sau lùm cây, tên Mán nóng ruột, dục hối hả:

– Đi về Bản, mau lên!

982 làm ra vẻ ngạc nhiên và tức giận, nhìn tên Mán vặn hỏi:

– Về Bản nào? Làm gì?

Tên Mán cười nhạt:

– Thôi, đừng giả bộ nữa!

Bất ngờ hắn xáp lại gần đẩy mạnh 982 một cái, để hối đi cho mau. Con chó lại sủa lên mấy tiếng, phụ họa với hành động của chủ. Dè đâu, vì quá yếu 982 đã ngã lăn kềnh xuống đất. Mãi mới lóp ngóp ngồi lên được. Hai tay ôm bụng, mặt nhăn nhó, 982 cúi gằm xuống đất hổn hển nói:

– Đói quá, không đi nổi!

Tên Mán cáu kỉnh, giựt sợi dây một cái thiệt mạnh. 982 gượng đứng lên rồi lại nằm lăn ra đất liền. Anh ta thừa biết dù tức đến chết, tên Mán cũng không dám hạ thủ anh vì nhiều lý do.

Nghĩ đến ba ký lô muối sắp được hưởng một mình, tên Mán nôn nóng và bực tức lắm nhưng đành nén giận lấy giọng bình tĩnh hỏi:

– Đói hả? Đi mau về Bản ăn cơm…

– Đói quá! Đi hết nổi. Tôi ngồi lại trong rừng vậy? Anh cần về Bản thì về trước đi.

Tên Mán muốn nổi khùng lên được nhưng vẫn lặng thinh nghĩ kế đối phó. Sau cùng, hắn hỏi 982:

– Muốn ăn không?

982 không thèm trả lời, làm như không nghe. Tên Mán tháo gùi, lấy một miếng bánh đúc ngô chìa ra cho 982. Rồi hắn cũng ngồi xuống, lấy cơm nếp ra ăn luôn thể cho no bụng đặng lát nữa còn đi.

Từ đây về đến Đầm Đùn, 14, 15 cây số đường rừng, ngữ tù ốm đói này phải đi hai ngày mới tới.

982 chẳng nói chẳng rằng, đưa luôn miếng bánh vào miệng nhai nhồm nhoàm, cặp mắt long lanh một vẻ thỏa mãn, rõ ra anh chết đói. Tên Mán dốc trong ống tre ra một ít muối, ớt và gừng thái nhỏ, bỏ lên trên chiếc lá đưa cho 982. Nuốt xong miếng bánh chót, 982 thản nhiên chìa tay xin. Tên Mán ngẫm nghĩ, rồi cắt cho một khoanh cơm nếp, dầy bằng đốt ngón tay. 982 run run cấm “nguồn sống” trong lòng bàn tay, trịnh trọng bốc thêm muối, ớt và gừng bỏ lên miếng cơm. Kể từ khi về Trại Đầm Đùn, chưa bữa nào ngon miệng bằng bữa cơm này, tưởng chừng nhai khỏi miệng, miếng cơm sẽ biến ngay thành chất máu tươi tốt, đem lại sức mạnh cho anh ta. Một luồng nóng ấm bắt đầu lan trong cơ thể.

Ánh nắng một ngày cuối Xuân vui tươi nhảy nhót trên thảm cỏ và trên các bụi cây quanh nơi 982 ngồi. Trời đất, non sông rộng rãi, tươi đẹp như thế này mà lại bị bắt đưa về chịu tội tại Trại Đầm Đùn thì…thà chết còn hơn!

982 liếc nhìn tên Mán, ước lượng sức lực của hắn. Anh ta lo ngại khi nhận thấy hắn mạnh mẽ và nhanh nhẹn như một người có võ nghệ. Vừa rồi, hai tên Mán trẻ còn không giành nổi “con mồi” với hắn. 982 chỉ còn mỗi cách hạ thủ lén trong lúc bất ngờ nhất, may ra mới xong. Nhưng lúc này, phải lợi dụng hắn một cách triệt để!

Tên Mán sắp sửa đứng lên, 982 lại chìa tay ra xin một miếng cơm nữa. Giận lắm, nhưng tên Mán vẫn suy tính kỹ: giờ, chỉ cần làm thế nào đưa tên tù vượt ngục (đúng hắn, không thể trật được) vào trong một Bản cách đây hơn ba cây số, trao hắn cho Ủy Ban Nhân Dân xã giữ giùm rồi về báo cáo cho ban Quản-trị trại giam biết là đủ. Mặc trại giam muốn làm thế nào thì làm, miễn là được lãnh ba ký lô muối.

Người Mán lại xẻ thêm một miếng cơm nếp, lạnh lùng đưa cho 982. Anh này cắn một miếng nhỏ rồi…bỏ trong túi áo và giải thích:

– Đau bụng quá…lát nữa ăn.

Thật ra, 982 chủ tâm để dành. Đối với người nhịn đói đã lâu, ăn như thế là nhiều, quá miệng chút nữa dễ bị bội thực mà chết. Hai kẻ tử thù lại tiếp tục lên đường, cách nhau không quá ba bước chân, luôn luôn tên Mán đi phía sau. Hắn phải đề phòng những chuyện bất ngờ. Con chó săn khi chạy trước, khi chạy sau hai người và đã quen hơi tên tù vượt ngục, không sủa nữa. Đầu óc 982 làm việc rất cấp bách, nghĩ mưu kế…trốn, trong khi người Mán nôn nóng dẫn mau tên tù về đến Bản gần nhất cho chắc ăn ba ký lô muối.

982 đoán được phần nào ý định của tên Mán nên càng lo ngại thêm. Mặc dù anh lừng khừng, đi thật chậm, chỉ hơn hai tiếng đồng hồ là cũng phải đến làng Mán đầu tiên. Nếu giữa đường mà gặp bọn du kích, bộ đội hoặc dân chúng, cuộc đời của 982 coi như…tàn. “Phải tính mau lên mới kịp! Tính lẹ lên! Dũng ơi!” Nhưng 982 vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Đường về Bản rút ngắn dần. 982 quay lại, nhìn trộm tên Mán. Hắn vẫn luôn luôn đề phòng, cảnh giác rất cao, 982 vừa có ý khác, hắn sẵn sàng đối phó liền nên 982 chưa dám giở trò.

982 tập tễnh bước, suy tính rất cấp bách. Phía xa xa một chút, thấp thoáng những căn nhà sàn đầu tiên. Còn chừng gần cây số, hai người sẽ ra khỏi rừng. Nguy rồi! Nguy rồi! Không quay lại nhưng 982 biết tên Mán đang nhìn anh đăm đăm, không bỏ sót cử chỉ nào của anh. Anh thử bước chân chậm hơn, tên Mán đã quát:

– Đi mau lên, sắp chiều tối rồi.

Thật ra, nhìn bóng nắng, 982 biết chưa quá ba giờ trưa. Không nói không rằng, anh ta ngồi thụp xuống, thản nhiên bóp chân, xuýt xoa đau đớn. Mấy giòng máu lẫn nước vàng từ vết thương mưng mủ chảy ra đỏ lòm cả bàn chân. Tên Mán ngó sơ, cau mặt không nói, 982 năn nỉ:

– Cho tôi một miếng nước! Khát quá.

Bất đắc dĩ, tên Mán phải đưa ống tre đựng nước uống, 982 ngửa cổ làm mấy hơi liền cho đã khát. Sau đó, lại tập tễnh bước thấp bước cao, hít hà luôn miệng. Có tiếng phi cơ văng vẳng từ xa nhưng cả hai đều không nghe. 982 để hết tâm trí xếp đặt kế hoạch, tên Mán đang tìm cách lôi cổ tên tù về Bản gần nhất càng mau càng tốt.

Cặp mắt 982 bỗng long lanh, đỏ ngầu khác thường. Anh ta kín đáo khẽ đưa khuỷu tay chạm vào cạp quần lần nữa để yên trí con dao găm vẫn nằm đúng tầm tay. Yên trí rồi, anh ta cúi mặt, liếc nhìn phía sau. Hai bàn chân tên Mán và gấu quần vải chàm vẫn nhấp nhô bước, nhịp theo bước đi của anh, sợi dây luộc nối liền hai người hơi võng xuống một chút. Con chó đã chạy tuốt lên phía trước, đánh hơi trên ngọn cỏ.

Dịp may đã đến. Ít ra, giây phút này cũng bớt một địch thủ dữ tợn. 982 làm như vô tình bước thụt xuống một cái hõm, lính quýnh vướng chân ngã sấp xuống đất, cố cất đầu lên hai, ba lần mà choáng váng không nhỏm dậy nổi. Anh ta nằm dài khuỷu tay trái chống xuống đất, nghiêng mình, quay nhìn lại sau với vẻ cầu cứu tên Mán.

Trong một lúc không ngờ, tên Mán xăm xăm bước lại, đặt vội con dao rừng trên mặt đất, chìa tay ôm hai bên sườn 982 định nhắc lên. Nhanh như cắt, 982 rút phăng con dao găm, nhắn đúng ngực tên Mán, vung tay đâm ngược mũi dao một nhát chí tử rồi chồm dậy liền, vượt khỏi tầm tay của địch thủ.

Không may cho 982, lúc tên Mán lom khom ngồi xuống, theo động tác tự nhiên hai đầu gối hắn che kín ngực phần nào và cản trở bàn tay cầm dao của 982 nên mũi dao chỉ vừa vặn chạm tới ngực hắn thì ngưng, không vào sâu thêm được nữa. Tuy nhiên, vì là nhát dao chí mạng, 982 dùng tận lực, tên Mán bị đẩy bật ngửa, con dao rừng lọt ngoài tầm tay hắn. Trong lúc hắn còn chới với, 982 đã kịp nhỏm phắt dậy chụp liền con dao rừng, vung lên nghiến răng chém vạt một nhát chênh chếch dưới cần cổ đối thủ. Người Mán không phải tay tầm thường, vẫn đeo gùi trên lưng mà lăn tròn mấy vòng, vừa kịp thoát khỏi độc thủ. Chém hụt, 982 vừa tức vừa liều, hai tay nắm chắc cán dao bổ dọc một nhát, nếu trúng đích, nhát dao sẽ chẻ địch thủ làm hai mảnh như chẻ nứa. Bao nhiêu sự căm thù chế độ, 982 dồn vào nhát dao này. Tên Mán lách mình tránh vừa kịp song tay áo đã bị rách toạc một đường dài. 982 như con chó sói bị đòn, phạt chéo, phạt ngang khiến người Mán buộc lòng phải thả vội sợi dây luộc nhẩy qua một bên tránh đòn, quài tay lại sau lưng rút kịp cây ná làm bằng thứ gỗ rất cứng lại dẻo. Trong lúc nguy cấp, hắn tạm dùng cây ná làm khí giới tự vệ, 982 hoảng sợ, tấn công liên tiếp không cho tên Mán có thì giờ rút tên trong gùi ra. Nếu hắn sử dụng được ná với tên, 982 coi như hết sống. Người Mán bắn ná rất giỏi, có thể bắn trúng mắt lợn lòi cách 10 thước.

982 lại bổ dọc một nhát như gió. Tên Mán vung cây ná lên đỡ, đồng thời chuẩn bị một thế võ nhằm đánh bật con dao rừng khỏi tay địch thủ. Nhưng 982 nghe “phựt” một tiếng, lưỡi dao đã chém đứt băng sợi dây ná bằng cật tre se lại. Tên Mán hoảng hốt quay lưng bỏ chạy.

982 xách dao tập tễnh đuổi theo. May thay, mãi lúc này, con chó mới lững thững quay lại. Đuổi được mấy bước, 982 thấy hai cẳng chân đau nhức rời rã, cất không nổi. Còn tên Mán lộ vẻ kinh hoàng và căm tức đến tột độ, tay vung cây ná bóng loáng, tiếp tục chạy ra khoảng bãi trống, dụng ý của y là nhử cho 982 đuổi theo, y mới kiếm cách vây bắt sau. Không ngờ tên tù vượt ngục ốm đói lại có thể trở nên một địch thủ liều lĩnh nguy hiểm đến thế.

Chạy một quãng, y đã ra tới khoảng lộ thiên trong khi 982 vẫn còn lẽo đẽo, tập tễnh quanh các bụi rậm. Con chó thốt nhiên như hiểu những sự việc mới xẩy ra, sủa như điên rồi xông vào tấn công 982 theo lệnh của chủ. 982 lừa lừa chém mấy nhát mà không sao trúng con vật. Anh ta bắt đầu thấy nguy hiểm trở lại, một lúc phải đối phó với hai kẻ thù.

Chợt có tiếng phi cơ ầm ầm ngay trên ngọn cây. 982 chỉ kịp thấy tên Mán đâm đầu chạy. Đồng thời, phi cơ bắn xuống rào rào, đạn trúng đá tóe lửa. 982 chúi xuống, nhào vào nấp dưới gốc cây. Con chó hết sủa, trốn đâu mất…

Đến lúc ngửng đầu lên, nhìn kỹ lại, 982 bỡ ngỡ xiết bao: Người Mán đã nằm dài trên mặt đất mà giẫy giụa, chiếc ná văng ra xa. Con chó đang liếm mặt chủ như đánh thức người ngủ.

Tiếng động cơ máy bay xa dần rồi tắt hẳn, 982 xách dao bước thấp bước cao, hổn hển như sắp đứt hơi vì kiệt sức lật đật lại gần người Mán tính kết thúc. Nhưng anh ta thấy kẻ thù đã nằm bất động, hai mắt vẫn mở mà đờ đẫn hết thần, ngực áo chàm đẫm máu. Trong lúc con chó quấn quýt với cái xác, 982 dùng sống dao chém trúng cẳng chân sau khiến nó rít lên một tiếng đau đớn, khập khiễng bỏ chạy về phía cửa rừng. 982 bèn xông lại, hai tay nắm chặt cán dao, tính bổ một nhát xuống cái xác nằm đó nhưng bỗng dừng lại, co chân đạp thiệt mạnh vào mạng mỡ tên Mán, rồi lùi lại thủ thế. Không thấy phản ứng.

982 đập nhẹ sống dao vào trung tâm thần kinh ngay bên dưới cái xác. Cẳng chân vẫn không động đậy.

Hắn đã bị trúng đạn từ trên phi cơ bắn xuống. Khi nhận ra kẻ thù đã chết rồi, thốt nhiên bao nhiêu sức cố gắng chịu đựng trong người sụp đổ, 982 bàng hoàng vài giây, cảnh vật tứ phía đảo lộn anh ta không đứng nổi trên hai cẳng chân run run nên khuỵu xuống, ngã lăn trên mặt đất bên cạnh xác be bét máu hãy còn nóng.

Trong lúc thần trí hoang mang chơi vơi trong tình trạng bán thức, anh ta còn tự nhủ: Phải tỉnh táo mà chạy trốn ngay, nếu không sẽ bị bắt lại.

Tuy vậy, cũng phải tới hơn 10 phút, 982 mới điều hòa được hơi thở và đầu óc anh ta sáng suốt trở lại. Như tỉnh một giấc mơ hãi hùng, 982 dáo dác, nhìn tứ phía rồi đứng lên ngó về phía Bản Thượng trên lưng chừng núi, sau rặng cây xanh um. Không một bóng người. Con chó săn bị trọng thương không thấy quay trở lại.

Lúc đó, anh ta mới nhận thấy một cổ tay còn bị trói vào sợi dây luộc nên lật đật tháo ra rồi cuộn bó dây bỏ trong gùi. Nhớ lại mới hốt hoảng, bao tải và con dao găm không biết liệng mất nơi nào rồi? Phải kiếm ngay rồi trốn liền.

Nhưng một ý nghĩ thoáng trong đầu khiến 982 cau mặt suy nghĩ. Rồi anh ta ỳ ạch kéo xác người Mán lại gần bụi cây, lột luôn bộ quần áo chàm. Máu hết ri rỉ ở vết thương. Viên đạn từ sau lưng trổ ra phía trước ngực. 982 mang luôn bộ quần áo chàm vào người sau khi cởi bỏ bộ đồ đang mặc. Tháo luôn gùi của người Mán kiểm soát lại. Mừng quá chừng, vì trong gùi còn gần một đòn cơm nếp và hai miếng bánh đúc ngô, một ống giang đựng nước, hai bó tên cắm trong ống. Còn một ống tre nhỏ, không mở ra 982 cũng biết là đựng muối, ớt và gừng thái nhỏ, gia vị chính của người dân thiểu số! Đủ hết!! Nếu Trời Phật độ cho thì với số lượng thực phẩm này, có thể đủ ăn tới Chi Nê, Nho Quan. Có thiếu cũng chẳng bao nhiêu. Sung sướng nào bằng sung sướng này!!

Ngẫm nghĩ giây lát, 982 tháo luôn giải khăn sặc sỡ trên mái tóc xác chết. Đành phải lột lấy khăn đặng bịt cái đầu lởm chởm, rõ là đầu tóc tù nhân vượt ngục.

982 đứng nhìn cái xác nằm tênh hên trên mặt đất mường tượng đến tù 125 bị Đầu Trâu đánh đòn trừng phạt trước đó ít lâu, theo như anh em kể lại. Anh cảm thấy trong lòng bất nhẫn, ngần ngừ vài giây rồi cúi xuống kéo cái xác vào trong bụi rậm, ỳ ạch hổn hển mãi mới xong. Sau đó, anh chặt ít cành lá đậy lên cái xác, dụng ý che cho kín, xác khỏi bị phát giác sớm.

Trong túi áo của người Mán, 982 nắn thấy có giấy tờ cồm cộm, đó là tờ chứng minh thư. Đọc thật kỹ tên họ, tuổi, quê quán ghi trên chứng minh thư nhập tâm cho nhớ, 982 tự căn dặn:

– Từ lúc này, tên ta là Niết-Khao-La. Niết-Khao-La 40 tuổi. Con ông Buôi-Rep và bà Niết-Klao-Liang…

982 đã tập tễnh quay đi, bỗng dừng lại ngó xác chết, buồn bã nói:

– Tôi với anh, lúc sống không thù nhau. Chẳng qua hoàn cảnh xui khiến nên xảy ra vụ xung đột vừa rồi. Anh chết vì bị đạn phi cơ Pháp bắn. Thôi, anh hãy yên nghỉ Niết-Khao-La!!

Lúc đó đã gần chiều. Mặt trời từ trên đỉnh ngọn núi chiếu quái lại khiến 982 phải lim dim cặp mắt cho khỏi chói. 982 sửa lại giải khăn quấn trên đầu, định bụng cứ hướng Tây Bắc mà đi luôn một lèo, gần tối mới kiếm chỗ ngủ trên cây.

Trong gùi có đủ những thứ của người thợ săn Mán để lại, thêm bộ quần áo anh ta vừa thay ra và cuộn dây luộc. Phải quay lại kiếm cái bao tải đã rớt lúc anh giả đò ngã xuống và con dao găm anh làm văng vào bụi cỏ lúc nào không nhớ.

Chỉ một lát ngắn, 982 tìm được bao tải. Con dao găm vẫn không thấy đâu. Nghĩ đến thiếu niên Hợi đã liều chết giấu giếm cho anh con dao này, 982 không đành lòng bỏ đi nên cứ lúi húi tìm. Mồ hôi trong người đầm đìa vì nóng bức thì ít mà vì lo sợ ân hận, tiếc nuối vật kỷ niệm thì nhiều. Trong tù mấy ai đã gặp được người đồng cảnh có tâm hồn và tinh thần như Hợi?

982 vừa kiếm vừa suy nghĩ về những sự việc đã xẩy ra. Chắc hai thiếu niên Mán kia về thẳng làng họ. Tin bắt được tên tù phong vương vượt ngục sẽ được loan đồn ngay tối hôm đó. Ngày mai, không thấy người thợ săn dẫn tên tù vượt ngục về trại, ban Quản-trị không hiểu ra sao tất sẽ cho người đi lùng kiếm. Chóng thì chầy, họ sẽ phát giác xác chết của người Mán thứ ba. 982 sẽ bị choàng lên cổ thêm một tội nặng: Tội giết người! Đã vượt ngục, còn giết người để thoát thân!! Ba lần…tử hình mới đáng tội!

982 nghe tim đập thình thịch, mồ hôi vã ra lành lạnh ở sống lưng.

– Thôi, đành mất con dao găm, phải trốn xa cho mau kẻo nguy! Nếu bị bắt lần nữa, nhất định không thoát nổi!

Anh ta đứng lên, vừa thì thầm trong trí ba chữ “Niết-Khao-La” bỗng thấy đám lá cây bên tay mặt lay động một cách khác lạ tuy không có một ngọn gió. Thú dữ hay người? 982 rợn khắp châu thân một lượt, cầm con dao rừng chênh chếch thủ thế, trố mắt nhìn trừng trừng. Lúc này, đến lượt lùm cây phía bên trái lại rung rinh lay động. 982 hết hồn, chưa biết đối phó ra sao, một tiếng quát bất ngờ lại dõng dạc từ phía sau lưng anh ta đưa tới, kêu đích danh số tù, nghe nửa lạnh lùng, nửa mỉa mai giễu cợt:

– 982! Giơ tay lên! Mau!!

Trong một giây, 892 nhận định ngay được tình thế. Hiển nhiên anh ta đã bị vây cả ba mặt từ lúc nào, không hề biết.

Nghĩ vậy, anh điếng hồn, rụng rời suýt đánh rớt con dao rừng. Hấp tất quay lại nhìn kỹ nơi phát ra lời đe dọa chết người, 982 thấy một người mang quần áo ka ki, có vẻ một cán bộ cao cấp, đang lạnh lùng tiến lại gần, tay lăm lăm khẩu súng lục, chỉ thẳng vào ngực anh. Trong lúc hoảng hốt, anh còn kịp nhận ra người đứng trước mặt là người có “bộ mặt quen quen” sáng hôm qua thấy đi trên con đường mòn cùng với hai cán bộ khác. Một ý nghĩ chua sót, tuyệt vọng hiện ra trong trí 982: “Lần này, thật là chết”!

Tên cán bộ cao cấp lại dõng dạc quát:

– 982! Giơ tay lên! Không, bắn bể sọ!

Giọng quát tiềm tàng một âm hưởng quyết liệt, tàn nhẫn biểu lộ ý định thẳng tay hạ sát liền nếu 982 kiếm cách tẩu thoát.

Nhưng 982 không giơ tay, cũng không nói một tiếng. Anh là Niết-Khao-La, chứ không phải là tên tù phong vương vượt ngục Đầm Đùn. Vì là người Mán, không biết tiếng Việt Nam nên không trả lời. Niết-Khao-La nhất định đóng vai kịch của mình tới màn chót.

Một vẻ sững sờ ngơ ngẩn thoáng hiện trên khuôn mặt người cán bộ nọ. 982 ngó hai bụi cây lúc nãy và thấy hai hộ vệ viên của y đang tiến lại. Không đầy năm giây, 982 đã bị ba người có súng vây chặt. Viên cán bộ chỉ huy làm thinh giây lát, nhìn chòng chọc vào mặt 982 như cố khám phá một bí ẩn gì. Hai người kia cũng yên lặng quan sát, đợi lịnh của thượng cấp trước khi hành động quyết liệt. Niết-Khao-La hết nhìn người nọ đến người kia, cảm tưởng “bộ mặt quen quen” lại lởn vởn trong đầu anh, nhất thời mặt anh thộn ra một cách kỳ cục.

Bỗng người cán bộ chỉ huy thở dài một cái nhè nhẹ, hạ mũi súng xuống, bước tới gần cầm lấy bàn tay ghẻ lở đầy thương tích của 982 một cách thân ái, miệng khẽ gọi bằng một giọng xót xa, thành thực mà trước đó 982 tưởng rằng đời anh không bao giờ còn được nghe:

– Anh Dũng! Không ngờ anh đã “biến đổi” đến thế này!!

Trong một giây, đầu óc 982 quay cuồng đảo lộn, rồi trong trí bỗng lóe ra một tia sáng, anh nhìn chằm chặp con người gọi bí danh của anh, thốt nhiên ôm choàng lấy mà khóc nức nở như đứa trẻ:

– Anh Hùng! Anh Hùng! Con anh đã cứu tôi, bây giờ chính anh và các đồng chí lại cứu tôi lần nữa.

– Anh Dũng! Anh Dũng!!

Người cán bộ cao cấp “có bộ mặt quen thuộc” mà 982 gặp sáng hôm qua, nghĩ mãi không nhớ là ai thì lúc này đã nhớ ra rồi.

Đó là đồng chí Hùng, ba của thiếu niên Hợi, đang bí mật hoạt động trong tổ chức “Liên Tôn Diệt Cộng”, nấp dưới cái vỏ và chức vụ của một đảng viên Cộng sản có tín nhiệm.

Đêm hôm đó, 982 tức Niết-Khao-La ngủ tại nhà một đồng chí Mường trong “Liên Tôn Diệt Cộng”. Hai năm nay, anh mới ngủ được một giấc nhẹ nhàng đầy giấc như người vô tội…Mãi gần đến sáng, anh ta thức dậy để uống một viên thuốc ký ninh và chích thuốc chữa những vết thương và mụn lở loét ở chân. Những thuốc này do mấy đồng chí mang theo để chữa cho anh. Nghĩ đến địa ngục Đầm Đùn, đến Hợi, đến Toàn, Thanh, 983 và nhiều bạn khác còn trong vòng lao lý rồi lan mam nghĩ tới hoạt động đấu tranh một mất một còn với Việt cộng sau này, 982 thức luôn đến sáng bạch.

Trong đêm khuya yên tĩnh, đầu óc 982 trong lắng không một chút gợn. Nhớ lại những ngày sống trong các trại giam Cộng sản và lẩn trốn trong rừng, anh mới thấy chân giá trị của một miếng cơm, một manh áo. Đã có những lúc mà bao nhiêu hoài bảo lớn lao vẫn ôm ấp đành vứt đi hết chỉ vì thèm một chén cơm, một miếng cháy hoặc vài ba trái chuối bỏ vào bao tử. Chưa bao giờ bằng lúc này, anh thành thực tin rằng điều quan hệ nhất đối với con người là làm thế nào cho no bụng.

Một chính thể bắt người dân phải chịu đói khổ lâu dài hay không bảo đảm được sự ấm no tối thiểu của người dân là một chính thể không thành công, nếu còn đứng được cũng chỉ nhất thời, sớm muộn gì cũng sụp đổ. 982 tự căn dặn:

– Nếu còn có hoàn cảnh làm cách mạng hay chính trị, ta phải luôn luôn nhớ chính trị, cách mạng gì thì cũng phải bắt đầu từ cái bao tử của người dân. Nếu không, chỉ là không tưởng!

Mười ngày sau đó, với những giấy tờ giả mạo, 982 rời Bản Mường theo một liên lạc viên lên đường trốn về Phát Diệm. 1

——————-
(1) một thành trì chống cộng của người Công Giáo do Giám Mục Lê Hữu Từ lãnh đạo (LTG)

—>19

This entry was posted in **Chuyện Tù, 3.Truyện dài - Tiểu thuyết, Tội Ác Cộng-sản, Trần văn Thái. Bookmark the permalink.

1 Response to Trần Văn Thái: TRẠI ĐẦM ĐÙN (1…HẾT)

  1. Pingback: Trại Đầm Đùn | CHỐNG TRUNG QUỐC XÂM LẤN VIỆT NAM

Ý kiến - Trả lời